family-disclosure-protocol
đánh giá: 0+x

Thủ tục Tiết lộ Người thân: Phiên bản 90

Jeremiah Cimmerian, Phillip Foster, Jeffery Jacobs

Tóm tắt: Loài người, bởi bản chất của chúng ta, là những sinh vật xã hội. Chúng ta quy tụ, tìm bạn đời, và xây dựng gia đình. Điều này không hề thay đổi đối với những thành viên của Tổ chức. Tuy nhiên, do bản chất công việc của chúng ta, những mối quan hệ này tiềm tàng những nguy cơ vi phạm an ninh khổng lồ, và trong vài trường hợp đã cần đến việc sử dụng thuốc lãng quên. Bằng cách cho người thân của thành viên Tổ chức nhận cấp an ninh là Cấp 0, chúng ta không chỉ giảm thiểu nguy cơ lộ thông tin, mà còn giảm hao phí thuốc lãng quên, và trong nhiều trường hợp còn giảm những áp lực tâm lý xảy ra khi nhân sự Tổ chức phải sống trong một lời nói dối…


"Khi nhìn thấu vào tâm hồn ông ấy, Ed không chỉ là một người bạn tốt. Ông ấy là một người tốt. Nhân hậu, đam mê và chín chắn, ông ấy đã dồn hết trái tim vào công việc và cả giúp đỡ những người cộng tác."

Giám đốc Sasha Merlo nhìn quanh đám đông, quan sát những gương mặt chìm nặng trong suy nghĩ giữa những lời nói của cô. Cô đứng dưới tán ô trong cơn mưa phùn xuân, giữa một tập thể mười bốn người đàn ông và đàn bà ăn mặc sang trọng tập trung trong Công viên Forrest, Portland. Ở trung tâm những người này là một bình kim loại đơn giản, bên trong là những gì còn lại của Cựu Giám đốc Điểm-64, Edgar Holman.

Sasha biết hầu hết những gương mặt ở đó. Con trai của Edgar và vợ anh ta đến dự lễ tang: Ted và Karen, những đứa cháu của ông, Tiến sĩ Jacob Conwell và vợ, Phó Giám đốc Clarissa Shaw, một nhóm nhỏ các Giám đốc của các Điểm khác, và một thành viên đại diện của Đơn vị Sự cố Dị thường. Cô đã nghĩ là đám tang của Holman sẽ đông đủ hơn, nhưng xét cho cùng thì, sống một cuộc sống trong bóng tối không cho phép nhiều cơ hội tìm kiếm những người bạn.

"Tôi sẽ nhớ ông nhiều, Ed," Sasha kết thúc điếu văn, mắt cô đã ứa lệ. "Thực sự đấy."

Cô cảm thấy bàn tay của chồng, Gabe, đặt lên vai cô, cô chấm nước mắt và gật đầu với con trai Holman. Tất cả mọi người đã nói những gì họ muốn nói. Ted gật lại với cô và nhẹ nhàng đặt cái bình xuống cái hố đã được đào sẵn. Không nói một lời, anh đổ tro cha mình vào cái hố và đặt một mầm cây lên trên.

Edgar Holman đã về nơi yên nghỉ.


Kích hoạt thủ tục này yêu cầu thỏa mãn những điều kiện sau:

* Sự chấp thuận của Chỉ Huy Điểm.
* Sự chấp thuận của Đại diện Ủy ban Đạo đức.
* Nhân sự có cấp An ninh từ 2 trở lên.
* Nhân sự đang không là thành viên của một Đội Đặc nhiệm Lưu động hoặc một dự án tương tự.
* Nhân sự đang không tham gia một dự án liên quan đến một dị thể nhận thức độc, thông tin độc hoặc tác nhân sinh học từ mức BSL-3 trở lên.
* Nhân sự đã qua hai bài Kiểm tra Sức khỏe Tinh thần gần nhất.
* Đối tượng phải tối thiểu 18 tuổi.

Với sự chấp thuận của Ủy ban Đạo đức, các Giám đốc Điểm có thể bổ sung thêm các điều kiện cần thiết cho việc kích hoạt. Nếu một đối tượng được kích hoạt lúc nhân sự liên quan thỏa mãn điều kiện, nhưng nhân sự đó không còn thỏa mãn điều kiện nữa, ví dụ như đổi công tác, thì đối tượng đó không bị hủy vị trí Cấp 0 này…


"Anh chẳng bao giờ nói được gì ở những việc như này cả," Gabe Merlo nói khẽ với Sasha sau đám tang.

"Chắc thế là tốt nhất," Sasha trả lời. "Những việc như này không cần đến một người giỏi mồm mép."

Những người tham gia đứng thành nhóm nhỏ, nói chuyện kín đáo với nhau. Thi thoảng một tiếng cười buồn phiền khẽ vang lên giữa im lặng trước khi vụt tắt nhanh chóng.

"Những gì em nói thật là tuyệt vời," Gabe tiếp tục. "Em là người hợp nhất để nói lời chào cuối cùng với Ed."

"Chắc Ed sẽ nghĩ là nó ủy mị quá." Sasha mỉm cười. "Nhưng mà chúng ta cũng chẳng thể quyết định cách người khác ca tụng ở đám tang chính mình."

"Tôi chắc chắn là cha tôi rất trân trọng nó."

Sasha quay sang và thấy Ted Holman cạnh mình, sau khi đã đi cảm ơn từng nhóm người.

"Bản thân tôi cũng vậy." Ted nói tiếp, gượng ra một tiếng cười mệt mỏi.

"Tôi rất tiếc về mất mát của anh." Sasha ôm lấy anh ta. "Những gì tôi nói đều thực sự chân thành. Cha anh là một trong những người tuyệt vời nhất tôi có vinh dự được gặp."

"Cảm ơn cô," Ted trả lời. "Thực sự rất cảm động khi nhiều người cũng nói vậy về cha tôi."

"Tất nhiên rồi." Sasha quay sang nhìn Sasha Holman và con đang nói chuyện với một vị khách khác. "Anh có một gia đình hoàn hảo đấy, con anh tên gì?"

"Arthur và Laura," Ted mỉm cười. "Sinh đôi. Cả hai đứa sẽ học đại học năm nay."

"Con gái vợ chồng tôi cũng tầm tuổi ấy," Gabe điểm vào. "Mọi thứ diễn ra thật nhanh quá nhỉ."

"Như một cơn gió," Ted cười. "Tiếc là chúng nó đã đến cái tuổi mà chúng không cần quá nhiều sự chăm lo nữa rồi."

"Nói về con gái, sao Linda không đến?" Sasha hỏi.

Nụ cười trên mặt Ted biến mất.

"Chị tôi và cha tôi đã từ mặt nhau từ khi mẹ tôi mất," anh giải thích. "Chị ấy luôn coi ông là một người chỉ biết đặt công việc lên hàng đầu, kể cả khi mẹ tôi đang bệnh nặng. Ông ấy đã nhiều lần cố liên lạc với chị ấy, nhưng không đi tới đâu cả. Giá như chị ấy có mặt ở đây hôm nay và được nghe những lời khen của cô về ông. Biết đâu… Tôi không chắc nữa, có thể chị ấy sẽ dừng thù hận."

"Tôi không cố ý chạm đến vết thương cũ." Sasha cau mày. "Tôi xin lỗi."

"Không sao đâu. Không phải lỗi của cô mà, cô đâu có biết."

Ted thở dài và nhìn về những vị khách khác.

"Tôi phải đi đây. Cảm ơn cô lần nữa vì những lời tốt đẹp."

"Không có gì," Sasha nói, trầm tư nhìn mặt đất khi Ted rời đi.

Tâm trí cô bắt đầu hướng về con gái mình, Jessie.


Nhân sự không nên bị áp lực phải kích hoạt người thân nếu như họ cảm thấy việc bảo vệ Thủ tục Che giấu quan trọng hơn ích lợi của việc kích hoạt. Trong trường hợp nhiều bên tranh cãi về việc có nên kích hoạt một người thân hay không, ý kiến bảo vệ Thủ tục Che giấu được ưu tiên…


Hai ngày sau, Sasha Merlo ngồi trên ghế bành trong phòng khách, tóc búi ra phía sau và kính đeo trên mắt, hai tay lướt trên bàn phím. Trên ghế bên cạnh cô là một chàng trai trẻ trông có vẻ không thoải mái lắm, người mà Jessie giới thiệu là Desmond. Thỉnh thoảng, Merlo liếc sang nhìn cậu trai, và mỉm cười khi thấy cậu ta tránh ánh mắt một cách lúng túng.

"Bọn con sẽ về trước giờ," Jessie Merlo bước vào phòng, mặc quần bò và áo kẻ ca rô. Như mẹ cô, tóc cô cũng búi ra sau.

"Đi chơi vui nhé," Sasha trả lời khi xem Desmond vụng về cố mở cửa. "Đừng làm gì mà mẹ sẽ không làm nhé."

"Không, đừng làm cái gì mà bố sẽ không làm ấy." Gabe gọi vọng ra từ căn bếp.

"Vâng, sẽ làm," Jessie đảo mắt, khoác vai Desmond ra khỏi nhà.

"Thằng bé có vẻ kháaaaaaaa là sợ chúng ta," Sasha nói lớn và tiếp tục gõ vào máy tính.

"Anh thấy ưa thằng bé ấy, có vẻ là một chàng trai tốt." Gabe cười, bước ra khỏi bếp với hai bát đồ xào.

"Để xem…" Sasha cất máy và nhận lấy một bát. Hai người ăn trong im lặng rồi cô bỗng vuột miệng. "Em muốn kích hoạt Thủ tục FD90 cho Jessie."

Gabe vẫn đang ngậm thìa trong mồm.

"Em… định… tại sao?"

"Chỉ là… sau khi nghe chuyện giữa Holman và con gái ông ấy, em không thể nghĩ đến cảnh chuyện đó xảy ra với em hoặc anh. Với cả… giờ làm Giám đốc Điểm tương đương với việc em đã đặt một cái đích ngắm lên đầu mình, và anh và con có thể bị liên lụy. Không bằng cách này thì cách khác, thế giới của chúng ta sẽ bắt kịp con bé. Tốt hơn là lựa chọn phương án cần ít thuốc lú hơn. Con bé thừa đủ điều kiện mà."

Gabe thở dài.

"Em nghĩ là chuyện này có hơi vội vàng không?" Anh hỏi. "Nghe hơi nhàm, nhưng chẳng phải 'ngu si hưởng thái bình' sao?'"

"Chúng ta đã đồng ý khi kết hôn," Sasha đáp trả, "rằng nếu chúng ta có con, và một trong hai ta muốn thực hiện FD90, chúng ta sẽ cùng làm. Em đang dùng lời hứa đó đấy. Nếu có gì xảy ra với em, hoặc anh, anh không muốn nó biết chúng ta đã hy sinh những gì sao?"

Gabe gật đầu.

"Tất nhiên là có, chỉ là… Anh không muốn chúng ta đưa ai qua bên kia Tấm Màn một cách mù quáng. Không chỉ là con gái chúng ta."

Anh thở dài.

"Em chưa đưa ra quyết định sai nào cả… nên anh sẽ tin em, nhưng trước khi chúng ta triển khai, ít nhất em có thể đi hỏi kinh nghiệm những người đã làm FD90 xem?"

Sasha gật đầu với một nụ cười láu cá.

"Em biết một vài người…"


Nhân sự cần thực hiện các bước sau trước khi kích hoạt:

1) Kịch bản kích hoạt được hoàn tất bởi Nhân sự.
2) Nộp kịch bản kích hoạt cho Chỉ huy Điểm để chờ sự chấp thuận.
3) Sau khi được Chỉ huy chấp nhận, đơn được chuyển tiếp tới đại diện Ủy ban Đạo đức để chấp thuận.
4) Sau khi đại diện Ủy ban Đạo đức chấp nhận, Nhân sự cần làm đơn yêu cầu sử dụng thuốc lãng quên cấp A, và trải qua quá trình hướng dẫn sử dụng đúng cách.
5) Nhân sự kích hoạt Đối tượng dựa theo kịch bản kích hoạt đã soạn.
6) Ngay sau khi kích hoạt, một đại diện của Ủy ban Đạo đức cần có mặt để thực hiện Quy trình Định hướng FD90, giải thích các quyền và giới hạn của Cấp an ninh 0.
7) Một tuần sau Định hướng, Đối tượng đã kích hoạt cần trải qua một kì Kiểm tra Sức khỏe Tinh thần. Nếu Đối tượng đạt yêu cầu, việc kích hoạt được coi là hoàn tất cho đến khi cần phải làm mới lại. Nếu Đối tượng không đạt yêu cầu, thuốc lãng quên cấp A sẽ được sử dụng theo quy trình Tái lập của Thủ tục…


Follow my light
Follow my lead
Never listen to me
Never listen to me
Fall by my side
I only needed to see
Never listen to me
Never listen to me

Âm nhạc len lỏi qua cánh cửa văn phòng khi Giám đốc Sasha Merlo thò đầu vào Văn phòng điều hành của Phòng thí nghiệm Vật liệu Dị thường Điểm 64. Bên trong, một người đàn ông cao gầy với mái tóc vàng bù xù ngồi trước máy tính, miệng nhẩm theo điệu nhạc. Sasha nhìn một lúc rồi hắng giọng. Người đàn ông giật mình, nhận ra mình đang bị quan sát và vội tắt cái iPod.

"Giám đốc Merlo," anh nói, đứng dậy khỏi ghế. "Xin lỗi cô, tôi không thấy cô vào. Nếu cô đến để thúc kết quả thí nghiệm hormone 2849, thì tôi sẽ cần thêm vài ngày nữa…"

"Conwell," Sasha giơ tay lên ngắt lời. "Tôi không đến hỏi cái đấy, thoải mái đi. Anh luôn đạt chỉ tiêu mà."

Conwell gật đầu và thở phào nhẹ nhõm.

"À… vậy thì, ờm, cô tới đây làm gì? Không có ý gì đâu, chỉ là bọn tôi ít khi thấy bộ chỉ huy xuất hiện ở mấy tầng sâu dưới này."

Sasha không trả lời. Thay vào đó, cô bước vào văn phòng, tiến tới bàn làm việc và cầm một bức ảnh đóng khung lên. Trong ảnh là Conwell, có vẻ đang tham gia một chuyến dã ngoại. Bên cạnh anh là một người phụ nữ với tóc đỏ dài, một tay vòng qua eo anh. Một cậu trai mặc đồ đen, dù thời tiết trong ảnh có vẻ nóng ấm, đứng giữa họ, và bên cạnh cậu là một cô bé với trang phục đầy màu sắc tươi sáng.

"Kate và lũ trẻ có khỏe không?" Sasha hỏi, mỉm cười và đặt bức ảnh xuống.

"Không vấn đề gì," Conwell trả lời, nhướn mày. "Zach đang trải qua giai đoạn trầm tư. Carrie thì… không. Nhưng mà, chúng vẫn là lũ trẻ ngoan… nhưng đó không phải lý do cô ở đây. Nghiêm túc đấy, có chuyện gì vậy?"

"Tôi đang định làm FD90 với Jessie," Sasha thở dài. "Tôi biết anh đã làm với Kate, nên tôi muốn hỏi anh về chuyện đó."

"Cô định vén Màn con gái à?" Conwell lắc đầu. "Tại sao?"

"Sao anh lại vén Màn cho Kate?"

"Vì tôi không thể chịu được việc phải hàng ngày lừa dối một người mà luôn nói sự thật với tôi. Với cả, là vợ của một người điều hành cho một phòng thí nghiệm lớn của Tổ chức, Kate đủ điều kiện.

"Bởi vì, nếu có điều gì xảy ra với tôi và Gabe, tôi ít nhất muốn Jessie biết là bọn tôi không bỏ bom con bé. Tôi không muốn nó giống như con gái của Holman."

Conwell gật đầu cảm thông, anh ra hiệu về một cái ghế trống trước bàn làm việc và ngồi xuống ghế của mình.

"Cô đã hỏi ai trước tôi chưa?"

"Đã gọi cho Ralph77 một cuộc, và một vài người khác ở điểm này."

"Vậy thì cô chắc đã biết là việc này không đơn giản là làm là xong." Conwell thở dài. "Nhiều người không thích nghi tốt với việc bị vén Màn. Tôi đã nói chuyện với Kate sau khi quay lại từ đợt nghỉ mà Holman cho phép. Sau khi biết được là tôi đã lừa dối cô ấy suốt bảy năm làm vợ chồng, cô ấy đấm gãy mũi tôi, lôi bọn trẻ và rời đi. Tôi không thấy mặt cô ấy trong bốn ngày. Đã xem xét việc dùng thuốc lú. Nhưng rồi cuối cùng, cô ấy gọi tôi, chúng tôi gặp mặt ở một quán cà phê, và mọi thứ hàn gắn lại từ đó."

Conwell dừng lại và cười u sầu.

"Đưa một ai đó qua phía bên này Tấm Màn thực sự thay đổi cách họ nhìn thế giới và cách họ nhìn nhận cô, dù là tốt hơn hay tệ hơn. Nếu cô nghĩ việc này sẽ giảm áp lực cho vợ chồng cô, chuyện đó sẽ không xảy ra. Và chắc chắn là không giảm áp lực cho con gái cô. Có lý do người ta không cho phép mấy người trong Đội Đặc nhiệm thực hiện FD90. Việc này đơn thuần chỉ là đưa mọi người vào thành cùng hội cùng thuyền thôi. Nhưng mà, đôi khi đó là tất cả những gì chúng ta cần."

"Anh có hối hận làm chuyện đó không?" Sasha hỏi. Conwell mỉm cười và lắc đầu.

"Không một giây phút nào."


Khác với nhân viên Cấp 0 được Tổ chức tuyển dụng vào các vị trí văn phòng, vệ sinh, sửa chữa, y tế ở các cơ sở Tổ chức, các quyền hạn của nhân viên Cấp 0 tạo ra qua thủ tục này giới hạn hơn nhiều. Những người được kích hoạt bởi thủ tục này:

* Hiểu cơ bản được bản chất và công việc của Tổ chức.
* Hiểu được công việc của người đã kích hoạt họ.

Thông tin ngoài hai mức này là không cần thiết và cũng không được mong muốn…


Mỗi Điểm tại Tổ chức đều có một đại diện Ủy ban Đạo đức. Điểm 64 không phải ngoại lệ, và Sasha tìm đến văn phòng của Tiến sĩ Lily Campbell, một người phụ nữ nhợt nhạt với kính dày và tóc vàng xoăn.

"Ừ thì… đây cũng là một cách để vén Màn," Campbell phì cười khi đọc giấy tờ FD90 của Sasha. Một chữ kí của Ủy ban nữa và cô và Gabe có thể thực hiện kế hoạch của họ. "Tôi đoán là cô đã đọc tất cả các tài liệu liên quan?"

"Tất nhiên rồi."

"Vậy thì cô sẽ biết là một khi chúng ta bắt đầu thì sẽ không có quay lại hay bỏ giữa chừng. Sau cùng thì, con gái cô sẽ thành nhân viên cấp 0 và phải tuân theo các giới hạn tương ứng, hoặc nhận thuốc lú." Campbell tiếp tục. "Đây là việc làm một đi không trở lại đấy."

"Tôi hiểu."

"Vậy thì tốt," Campbell ký lên tờ đơn, đưa lại nó với một nụ cười. "Chúc may mắn, Giám đốc. Hãy cho tôi biết lúc nào cô định kích hoạt. Sau khi cô làm xong thì tôi hoặc một đại diện khác sẽ thực hiện bài diễn văn."

"Ngày mai," Sasha trả lời. "Khoảng sáu giờ chiều. Ờm, chính xác thì bài diễn văn của Ủy ban là gì?"

"Chẳng có gì vui vẻ đâu," Campbell thở dài. "Chúng tôi phải giải thích tại sao Tấm Màn tồn tại và hậu quả của việc phá nó. Chẳng có gì làm người ta hào hứng hơn với một thế giới đầy quái vật kinh dị và ma thuật vĩ đại hơn là sự trung thực, nhắc mới nhớ…"

Tiến sĩ Campbell nhanh chóng gõ gì đó vào máy tính. Trong chốc lát, máy in gần đó in ra một tờ đơn khác mà nhanh chóng có chữ ký của cô trên đó.

"Đơn yêu cầu thuốc lú phun cấp A ấy mà," Campbell giải thích. "Cô sẽ cần nó nếu mọi thứ không theo ý muốn, cô biết đúng không."

Sasha gật đầu và nhận lá đơn, nhìn nó và thở dài.

"Không còn gì để mất cả."

"Như tôi đã nói," Campbell mỉm cười. "Chúc may mắn, Giám đốc."


Do sự khó đoán của người thường khi được tiết lộ bí mật, các thủ tục 'Tái lập' đã được thiết lập dành cho những người không phù hợp với cấp 0 sau khi tiết lộ, hoặc những người muốn tự rời vị trí này.

Những tình huống sau yêu cầu kích hoạt thủ tục Tái lập:

* Đối tượng không đạt yêu cầu Kiểm tra Sức khỏe Tinh thần ngay sau khi kích hoạt.
* Đối tượng không đạt yêu cầu Kiểm tra Sức khỏe Tinh thần khi cần làm mới quyền hạn, và không đạt yêu cầu đợt Kiểm tra sau đó.

Thủ tục Tái lập cũng có thể được sử dụng theo yêu cầu của đối tượng, nếu họ mong muốn được hủy vị trí này. Người yêu cầu kích hoạt không được can thiệp vào quá trình này…


Ngày hôm sau đến và đọng lại, những giờ phút trước giờ kích hoạt FD90 như kéo dài vô tận. Cuối cùng, buổi tối cũng đến, và nhà Merlo ngồi xuống ăn tối như những ngày mà không cần Sasha trực lại ở Điểm-64. Giữa bữa ăn, từ cửa chính vang lên tiếng gõ cửa. Sasha và Gabe nhìn nhau, cô gật đầu một cách quyết đoán. Đến lúc rồi.

"Anh mở cho," Gabe nói, đứng dậy và ra khỏi bếp một cách vội vàng.

"Chúng ta có khách ạ?" Jessie hỏi, nhìn cách cha cô đi ra và nhướn mày nghi ngờ.

"Vài người," Sasha nói và nhe răng cười.

"…ai?"

"Con cứ chờ xem."

Jessie tò mò nhìn về phía cửa. Bốn giọng nói trầm vang lên từ hành lang. Gabe quay lại, sau lưng anh là một người mà Jessie đã từng gặp: một người cao lòng khòng, mặt đầy râu tên là Daniel Navarro, hay như Jessie gọi là chú Dan từ khi còn bé. Anh mỉm cười với cô bé và ngồi xuống cạnh cô.

"Con cứ tưởng là đến lúc con nghiện ma túy mới cần mọi người can thiệp chứ," Jessie đùa. "Vậy thì, chuyện gì đã xảy ra thế?"

Mọi người nhìn Sasha.

"Jess ạ," cô bắt đầu. "Có một điều mà bố và mẹ chuẩn bị cho con biết."

Sasha rút ra thẻ nhân viên của mình và đặt lên bàn. Gabe và Daniel cũng làm vậy, biểu tượng Tổ chức lấp lánh dưới lớp nhựa.

"Hóa ra là," Gabe tiếp tục lời Sasha, "bố mẹ đã không nói thật cho con biết về công việc kiếm ăn của nhà mình suốt 18 năm qua."

Jessie nhìn những huy hiệu một cách hiếu kì, chân mày nheo lại khi cô đọc tới các danh hiệu.

Đặc vụ, Cấp An ninh 3
Trưởng Kế toán, Cấp An ninh 2
Giám đốc Điểm, Cấp An ninh 4

"Chúng ta," Sasha nói tiếp, "mẹ, bố và chú Dan, đều làm việc cho một tổ chức có mục đích là lưu trữ và nghiên cứu các hiện tượng nằm ngoài hiểu biết của khoa học, hay là như bọn mẹ gọi, là dị thể. Tưởng tượng phim 'Căn chòi giữa rừng', nhưng thay vì dùng quái vật để hiến tế học sinh đại học cho một vị thần, chúng ta quản thúc chúng để giữ cho mọi người an toàn và để hiểu chúng dưới con mắt khoa học."

Jessie nhìn huy hiệu của mẹ một lúc, ngấm từng từ vào trước khi đặt lại nó xuống bàn.

"Vậy, bố mẹ là kiểu Đặc vụ Áo đen à?" Jessie cười khẩy. "Trò đùa này đầu tư phết đấy, dù con vẫn chưa hiểu câu chốt hạ là gì."

Daniel cố gượng cười. Gabe và Sasha thở dài.

"Đây không phải chuyện đùa, Jess," Daniel trả lời. "Chú biết là nó khó tin, nhưng thứ chết tiệt này không thể thật hơn được."

"Được rồi, cho là mọi người đang nói thật," Jessie đảo mắt. "Tại sao lại tiết lộ cho con? Sao phải là lúc này?"

"Vì con đã đủ 18, và bố mẹ được phép tiết lộ." Gabe nói.

"Với vị trí của bố mẹ, sớm hay muộn thì những thứ này cũng sẽ đuổi kịp con thôi," Sasha thêm vào. "Tin hay không, mẹ thực ra có vai trò khá lớn trong Tổ chức này, và vì con là con của mẹ nên con sẽ là một cá nhân được chú ý. Nếu có gì xảy ra với bố mẹ, bố mẹ muốn con biết sự thực của mọi thứ. Biết rằng thế giới chúng ta đang sống thực ra là như thế nào, để con có thể sẵn sàng. Những người trong quân đội cũng cho gia đình biết họ ở trong quân đội. Tương tự thôi."

Jessie nhún vai.

"Con không biết phải nói gì cả. Xin lỗi nhé, nhưng con không tin. Trò đùa này không hay đâu."

"Bố có bằng chứng đây," Gabe nói. "Con muốn xem không?"

"Con… được thôi. Xem mọi người có gì nào."

Gabe lấy ra một đồng xu, cho Jessie xem cả hai mặt và đưa cho cô.

"Thử tung nó, khoảng… mười lần xem?" Anh hướng dẫn.

Jessie làm theo. Gương mặt cô chuyển dần từ khó chịu sang ngạc nhiên khi đồng xu lần nào cũng ngửa mặt lên.

"Luôn là mặt ngửa," Gabe bình luận. "Luôn luôn."

"Chắc là đồ ảo thuật…" Jessie lăc đầu. "Không thuyết phục lắm."

Sasha đáp lại bằng cách đưa cho Jessie một cái đồng hồ đeo tay.

"Thử cỡ xem" cô mỉm cười. "Để ý là nó chậm sáu phút. Thử đeo vào và chỉnh nó xem."

Jessie thử vặn núm chỉnh, nhưng nó vẫn chậm sáu phút. Sasha bảo cô đặt nó lên bàn.

"Giờ chờ nhé…"

Và như dự đoán, sáu phút sau, cái đồng hồ tự chỉnh lại. Jessie nhìn nó, sửng sốt.

"Nó bị kẹt sáu phút trong quá khứ." Sasha giải thích. "Hay nhỉ?"

Jessie lắc đầu.

"Chắc nó chỉ bị hỏng…"

Trước khi Jessie hết câu, Daniel lấy ra một con dao nhỏ từ trong túi áo và cắt nhẹ lên lòng bàn tay phải, một ngọn lửa xanh bùng lên và anh cười ranh mãnh với cô bé. Anh điều khiển ngọn lửa luồn lách qua các ngón tay của mình trước khi dập tắt nó. Jessie há hốc mồm trong kinh ngạc.

"Chú muốn làm trò này lâu rồi," Daniel lấy một cái băng gạc ra dán lên tay, "từ khi cháu còn nhỏ cơ, nhưng mà 'Anh không thể cho người thường xem pháp thuật, Navarro,' và 'Bọn anh không muốn phải xóa trí nhớ đứa con gái năm tuổi, Dan.' Nhưng mà xem này, cuối cùng cũng đến lúc."

"Là… Làm thế nào…" Jessie nhìn từ Daniel đến cái đồng hồ, đến đồng xu, đến bố và mẹ, rồi lại nhìn thêm vòng nữa.

"Daniel là một nhà pháp thuật," Sasha giải thích. "Hay thường gọi là một pháp sư."

"Con tin chưa?" Gabe hỏi.

Jessie im lặng, rồi gật đầu. Mặt cô tái nhợt khi sức nặng vô hình của sự thực bắt đầu đè lên cô. Nhìn cô bé như sắp phát ốm.

"Như.. Nhưng vậy thì con sẽ phải làm gì… con không phải…"

"Giờ thì con là một thành viên đặc biệt mà chúng ta gọi là 'Nhân sự Cấp 0'," Sasha trả lời đứa con gái lắp bắp của mình. "Căn bản là, con sẽ được hiểu sự thật nhưng vẫn là một người thường. Sẽ có một số yêu cầu con phải làm theo, nhưng hầu hết mọi thứ sẽ không nhiều thay đổi."

"Không nhiều thay đổi ư?" Jessie tức giận. "Mẹ vừa cho con thấy là cả cuộc đời con tới thời điểm này là một trò lừa, nhận thức của con về thế giới là sai, và không nhiều thay đổi ư? Và mấy cái yêu cầu kia là cái quái gì?"

"Cái đó là để Tiến sĩ Campbell nói với con." Sasha nắm lấy tay Jessie, nhưng cô bé giật tay ra.

"Tiến sĩ Campbell là người quái nào?" Giọng của Jessie gằn lên, "Hay là mẹ còn người bạn nào đang chơi trốn tìm chờ thời cơ để bắn lửa ra từ tay, hả mẹ?"

"Ahem…"

Jessie quay người lại và thấy Tiến sĩ Campbell đứng ở cửa bếp. Người đại diện Ủy ban Đạo đức trông có vẻ đang nén cười và vẫy tay lại với cô bé.

"Tôi e là tôi không được tài năng như Đặc vụ Navarro về khoản đó," Cô nói. "Chào buổi tối cả nhà."

Cô vươn tay ra.

"Cô là Tiến sĩ Campbell, Jessie à, thật vui vì được gặp cháu. Cô là một người đại diện đặc biệt của Tổ chức mà gia đình cháu tham gia. Giờ thì cháu đã được biết qua về cách thế giới vận hành, cô sẽ cần nói chuyện với cháu về một số luật căn bản. Cháu đi với cô nhé? Chúng ta có thể nói chuyện riêng trong phòng cháu. Cô có thể trả lời mọi câu hỏi cháu muốn."

Jessie bắt tay người tiến sĩ một cách cẩn trọng và gật đầu. Hai người đi về phòng của Jessie, để lại Sasha, Gabe và Daniel một mình với những gì còn lại từ màn trình diễn nho nhỏ của họ.

"Tôi nghĩ là vụ này suôn sẽ mà," Daniel cười. "Nhưng cô chú cần kiếm thêm đạo cụ gì đó thú vị hơn chứ. Một đồng xu kẹt xác suất và một cái đồng hồ lệch thời gian thì nhàm quá."

"Suôn sẻ ư? Ở chỗ nào?" Gabe nhướn mày. "Con bé nhìn như sắp phát nôn ấy."

"Ừ đúng, nhưng mà ít nhất nó không lật tung cái bàn ăn, ném thìa vào mặt Sasha, hay đấm vào họng anh. Ý tôi là, mọi thứ có thể tệ hơn rất nhiều."

"Nhưng nó cũng đã có thể tốt hơn nhiều." Sasha thở dài.

"Chắc chắn rồi," Gabe đồng ý. "Nhưng chúng ta phải đối mặt với nó thôi. Dan nói đúng. Mọi thứ đã có thể tệ hơn nhiều, và ít nhất thì con bé cũng có chút nghi ngờ."

Căn phòng lại im lặng.

"Cô chú muốn khui một chai rượu hay gì không?


Các cá nhân được kích hoạt qua thủ tục này có thể được tuyển dụng bởi Tổ chức, nếu họ thỏa mãn những yêu cầu của vị trí họ muốn tham gia. Việc huấn luyện những trường hợp này sẽ được quyết định bởi Chỉ huy Điểm…


Sasha giật mình thức giấc bởi tiếng chìa khóa va chạm, cô bật người dậy và tay cô, theo thói quen, với lấy khẩu súng không có ở đó. Đứng ở ngưỡng cửa, im lặng, là Jessie, trên vai cô bé là một túi đồ.

"Vậy đây là giải pháp của con à?" Sasha đứng dậy và bước về phía con gái. "Bỏ trốn ư? Con đã nghe cô Campbell nói rồi đúng không? Sẽ có người truy tìm con. Mẹ sẽ đi tìm con."

"Thì sao?" Jessie rít lại. "Giờ bí mật của mẹ lộ rồi và mẹ đe dọa con à? Con không sợ nữa đâu, mẹ à."

"Và mẹ cũng không muốn con phải sợ mẹ," Sasha lắc đầu. "Nhưng ngoài kia có những thứ đáng sợ. Có những thứ mà mẹ sợ. Mục đích của cả việc này là để con biết được ngoài kia có những gì."

"Để con có thể sống trong sợ hãi ư?" Jessie trả lời cay đắng. "Mẹ có dừng lại để nghĩ rằng con hạnh phúc với mọi thứ trước kia không? Rằng con không muốn cái gánh nặng đấy trong đầu, hay bị vướng vào cái mạng lưới tối mật của mẹ? Bố mẹ nói muốn con biết những điều này trong trường hợp có điều gì xảy ra với bố mẹ… nhưng mà lạy Chúa, lý do đấy thật ích kỷ, mẹ không thấy sao?"

"Bố mẹ nói để con có thể sống mà không mù quáng và đối mặt với nỗi sợ ấy," Sasha phản lại. "Bố mẹ đã ngậm giờ phút này từ lúc con được sinh ra, và mẹ ghét phải nói với con, con yêu à, nhưng mà con cũng đã vướng vào cái mạng lưới ấy chừng đấy lâu rồi. Vị trí của mẹ đã đặt một dấu hồng tâm khá là lớn lên đầu con rồi đấy, và mẹ không biết con nghĩ như nào, nhưng nếu là mẹ thì mẹ sẽ muốn biết để đảm bảo không ai có thể thấy nó!"

Hai người phụ nữ nhìn thẳng vào nhau đầy căm giận, trước khi Sasha nhún vai và quay về ghế bành.

"Con định đi đâu?"

"Desmond đang chờ ở ngoài," Jessie trả lời. "Cậu ấy sẽ chở con tới nhà Leanne."

"Vậy đi đi."

"Cái gì?" Jessie không tin vào tai mình.

"Mẹ nói là con có thể đi. Mẹ sẽ không ép buộc con phải đối mặt với việc này nếu con thực sự không muốn. Con 18 tuổi rồi. Con có thể tự quyết định."

Jessie nhìn mẹ mình, rồi lại nhìn ra cửa.

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con bỏ đi?"

"Con có một buổi kiểm tra tâm lý trong thời gian tới, như cô Campbell đã nói. Nếu con không có mặt vào ngày hôm đó, con sẽ bị coi là vắng mặt không phép và sẽ bị truy lùng bởi một đặc vụ và họ sẽ cho con dùng một loại hóa chất làm con quên mọi thứ trong vòng hai tuần trước đó. Những người ở cùng con cũng vậy. Sau đó, thì, mọi thứ trở về như bình thường."

Sasha giơ lọ phun thuốc lú lên.

"Nếu con thực sự muốn quay ngược thời gian, thì mẹ có thể tiết kiệm thời gian và lo lắng cho cả hai chúng ta. Mẹ có chất đó đây."

Jessie nhìn lọ thuốc đăm chiêu, rồi quay lại mở cửa.

"Chỉ là…" Jessie thì thầm. "Tại sao mẹ không nói sớm hơn. Tại sao mẹ không tin con…"

"18 là độ tuổi tối thiểu. Bố mẹ đã muốn nói với con từ lâu rồi. Thật đấy."

"Xàm cứt!" Jessie nổi cáu. "Con đã đủ tuổi sáu tháng rồi! Bố mẹ vừa mới nghĩ tới việc này thì có!"

"Đúng rồi đấy!" Sasha quát lại. "Con muốn biết chuyện gì xảy ra không? Mẹ đến dự đám tang một người đồng nghiệp hai tuần trước. Mẹ không thấy con gái ông ấy tới vì cô ấy đã lớn lên với lòng thù ghét ông ấy. Coi ông ấy là một người trọng công việc hơn gia đình, và ông ấy là người tiền nhiệm của mẹ! Không bao giờ nói cho gia đình biết ông ấy làm việc gì, và một trong hai đứa con ông ấy thù hận ông ấy về việc đó, và… mẹ không thể chịu được chuyện đó xảy ra với mẹ và con… Con muốn mẹ thú nhận là mình ích kỉ ư? Được rồi, đúng rồi đấy. Người ta không muốn gia đình mình vướng vào thế giới này, trừ khi người ta thực sự cần sự trợ giúp tinh thần ấy. Nó là một trong những thứ ích kỉ nhất người ta có thể làm."

Jessie nhắm mắt lại, tay cô cứng đơ trên nắm đấm cửa.

"Con sẽ gặp bố mẹ sớm thôi," cô bé thoát vào màn đêm.

Sasha nhìn cánh cửa đóng lại và nhấn chìm mặt mình vào bàn tay. Cô cảm thấy một cánh tay quen thuộc vòng qua cổ mình.

"Chúng ta nên đuổi theo nó không?" Gabe hỏi. "Nhà Leanne không xa đây lắm."

Sasha lắc đầu.

"Cho nó thời gian đi…" Sasha thì thầm. "Chúng ta làm hỏng chuyện rồi, Gabe. Em làm hỏng chuyện rồi."

"Gia đình nào liên quan tới Tổ chức mà không như vậy?" Gabe nhẹ nhàng nắm vai cô.


Kết luận: Một sự thật không thể tránh khỏi là nhân sự Tổ chức sẽ lập gia đình, và có thể có con cái. Bản chất của những mối quan hệ này sẽ đặt gánh nặng lừa dối lên họ, gây ra những ảnh hưởng tâm lý không mong muốn. Tuy nhiên, như thủ tục trên, có một cách tốt hơn.

Những người sống trong những căn cứ quân sự trên thế giới cho gia đình biết họ đang ở trong quân đội. Gia đình của các thành viên FBI, CIA và các cơ quan tình báo khác thường biết được mức an ninh mà họ cần bảo vệ. Tổ chức cũng không cần phải khác biệt và có thể giảm thiểu 1,8 triệu USD chi phí thuốc lãng quên cấp A và 0,6 triệu USD thuốc lãng quên cấp B mỗi năm sau khi chính thức thông qua thủ tục này.

Có một câu nói thân thuộc giữa những người bảo vệ. "Chúng ta chết trong bóng tối để các bạn sống trong ánh sáng." Ở một khía cạnh nào đó, đối với nhân sự Tổ chức thì điều này là đúng. Tuy nhiên, chúng ta không cần phải bước vào bóng tối mà không có sự hỗ trợ…


Khi Sasha Merlo tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô vẫn nằm trên ghế bành, những tia nắng len lỏi qua màn cửa một cách gay gắt. Dụi mắt, cô mò vào trong bếp, nơi mà mùi cà phê đang chờ đón cô.

"Em không biết anh thế nào," Sasha nói với cái bóng người nhoài ra bàn trong khóe mắt cô, "nhưng em chả ngủ được nhiều. Việc hôm nay sẽ tệ lắm đây."

Sasha đổ cà phê vào cốc, nhấp một ngụm và quay lại nhìn bóng người đó. Khi cô nhận ra đó là một Jessie thiếu ngủ không kém, không phải Gabe, cô suýt đánh rơi cốc.

"Mẹ lúc nào cũng làm một bình trước khi đi làm…" Jessie nói nhẹ nhàng. "Con nghĩ chắc mẹ cũng thích ai đó làm hộ mẹ mấy khi."

Sasha đặt cốc xuống, rải bước qua căn phòng, và ôm chặt lấy con gái mình.

"Con xin lỗi… Chỉ là… nó hơi khó chấp nhận… và con đã sợ hãi…"

Sasha không trả lời. Cô vẫn giữ chặt lấy con gái, nước mắt đã chảy dài trên má. Cô lấy một hơi dài, và nghe tiếng Jessie bình luận thêm một câu.

"Vậy con có được một cái thẻ ID xịn xò như này không?"


Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License